| Tiêu đề:
Tôi vẫn nhớ môt chuyện cách đây khá lâu. Năm đó, một người bạn của bạn tôi mất. Ngày đưa linh cữu vào lòng đất, tôi đi theo như một cách để chia sẻ nỗi đau với gia đình.
Ở chỗ đó, người ta có phong tục là thả một con gà trống xuống huyệt, rồi mới từ từ đưa linh cữu xuống, con gà nhảy lên thì mới được lấp đất (để linh hồn người chết được giải thoátarồi tái sinh trong một kiếp khác).
Mười phút, rồi hai mươi phút, vì con gà bị cột chân quá chặt và bị nhốt nên nó chẳng thể nào bay lên được. Mọi người nhìn nhau, trời cũng tối dần, chẳng ai biết phải làm gì, vì có làm sao con gà cũng chẳng thể nào bay lên được. Ngay lúc đó, tôi từ từ nhảy xuống huyệt, đỡ lấy con gà, cho nó bay lên. Dù đang làm việc, tôi vẫn nghe tiếng khóc thảm thiết của người mẹ: "Tại sao mày xuống mộ của con tao, nó chết rồi mày còn không để nó được yên ah?".
Tôi chỉ biết lặng im...
***
Năm trước, tôi đi làm thêm tại một quán cà phê. Một lần chị chủ quán nhờ tôi đi mua một vài thứ nhưng vừa đến hàng tạp hoá (gần ngã ba) tôi vừa xuống xe thì nghe tiếng "ầm". Hai xa máy quệt nhau, một chiếc xe ngã xuống có người lăn trên nền đường. Chiếc còn lại rồ ga vù mất tiêu. Không kịp nghĩ gì tôi phóng lên xe, đuổi theo. Hắn vào một ngã nhỏ đi một đoạn đến một ngã ba, tôi đã chọn sai ngã mà hắn đi. Hắn biến mất tôi đành quay về! Vừa về đến nhà:
Sao lâu vậy em? Anh Hai đợi xe nãy giờ?
Tôi thành thật kể lại và dĩ nhiên bị một trận như tát nước vào mặt:
Rãnh quá hả, công việc không lo, khéo lo chuyện bao đồng,.....
Đứa phục vụ cùng nói nhỏ:
Thật thà đến thế là cùng!
Tôi chỉ biết im lặng...
***
Một lần nữa, đang đi xe thì thấy một đám đông tụ bên kia đường tàu và tàu cũng đã ngừng lại. Biết chắc là tai nạn đường tàu, tôi dừng lại xem thử. Một chiếc xe máy nát tương, còn một người nằm dưới ruộng bên đường tàu, cả người đầy máu. Một vài người tiến lại gần, tôi cũng vậy.
| |