| Tiêu đề:
*Bài này không phải mình sáng tác mà là 1 bạn tên Nguyễn Đan Thi mình lấy ở báo TNTP. Mình thấy bài này rất hay và vô cùng ý nghĩa, như tâm trạng của mình bây giờ. Mn cũng đọc nhé!
Cuộc sống của bạn được tạo bởi những mảnh ghép. Những mảnh ghép có nhiều tên gọi: mảnh ghép gia đình, mảnh ghép trường học và bạn bè,...
Vi đóng quyển sách lại thở dài: -Haizzzzzz... Quả là 1 quyển sách rắc rối. -Sao chứ, tớ thấy nó khá dễ hiểu mà. -Vậy à? -Quyển sách nói về những mảnh ghép trong cuộc sống của bạn. Có thế mà cũng không hiểu. -Thôi đi!Hừm!Cái tên Hùng lắm chuyện...Chính hắn đã tặng Vi quyển sách này thế mà lúc nào cũng mắng:"Dốt thì không hiểu được đâu"..."Vi gắt gỏng rồi ấm ức thầm nghĩ.
Những mảnh ghép trong bạn là gì? Bạn yêu quý ai nhất? Ai là mảnh ghép lớn nhất với bạn? Bạn có nghĩ mình là 1 mảnh ghép quan trọng với ai đó không?"
Vi thở dài 1 lúc rồi ngao ngán: Trời đất, lại bài tập. Học, học, học! Chắc mình chết mất! Ngồi trước cái bàn học Vi vò đầu, bứt tóc. Ở trường đã có bài tập, ở nhà cũng có... Bài này khó quá, làm thế nào nhỉ? Vi mang quyển sách ra phòng khách. Bố đang đọc báo, còn mẹ thì đang tính toán sổ sách. -Mẹ ơi... -Để nguyên cho mẹ làm việc, Vi!- Mẹ gắt. -Phải đấy, Vi. Con tự làm bài đi.- Bố mắng Vi nhăn mặt, đóng cửa, khóa trong, nắm lên giường. Bài này nếu có trong sách thì mình cần gì phải hỏi chứ! Lúc nào bố mẹ cũng thế. Áp lực lắm rồi. Chết đi được thì tốt biết mấy. -Cô có muốn chết không? -Ai...ai vậy? -Ta chỉ là một kẻ lưu lạc thôi. Nếu cô muốn chết thì ta có thể giúp đấy? Vi khẽ mỉm cười:-Được thế thì tốt quá nhỉ? Quyển sách bìa vàng vẫn nắm trên giường. RẦM!!! Cái tủ đổ xuống... Bỗng nhiên...cái...tủ"Ủa sao mình vẫn còn sống thế này?" -Đây chỉ là linh hồn cô thôi.-Giọng nói cất lên.-Con người thật của cô chết rồi. Vi mỉm cười ngạo nghễ: -Được đấy, tôi cũng muốn thử chết 1 lần. Bố đẩy cửa vào. -Vi, làm gì mà ồn ào vậy?Á...Á...Á...! Vi bật cười 1 cách sảng khoái. Cảm giác thật là thích thú! 1 người áo đen hiện ra. -Được rồi, tôi sẽ đi theo cô. Khi giao ước kết thúc, tôi sẽ cắt sợi dây xích này.-Kẻ áo đen chỉ vào sợi xích nối giữa tay Vi và tay người bí ẩn. -Hoàn toàn đồng ý. Tôi tò mò xem cảm giác của mọi người khi tôi chết thế nào. Vi vươn vai rồi bắt đầu ngủ lơ lửng giữa trời. Mọi khi vào giờ này, Vi vẫn phải thức để làm bài tập. Trong giấc ngủ, cô vẫn nghe thấy tiếng còi cấp cứu...
Sáng hôm sau -Xe cảnh sát nhiều thế kia? -À, điều tra vụ án đó mà. Vụ án tủ đè-Người áo đen khẽ cười khúc khích. -Tại ông tạo ra vụ án khó coi quá đấy chứ? -Ai dà...Dù sao thì...cô muốn đến trường không, chắc là ở đó xôn xao lắm! -Thử xem!
-Quyển sách đang là chúng cứ. -Tất cả trông có vẻ căng thằng nhỉ. -Tôi là 1 người không quan trọng trong lớp mà. Tôi có chết thì cũng không có ai khóc cho tôi đâu. -Mặt Hùng trông có vẻ rất thiểu não. -Haha, bạn cô hả? -Có thể coi là vậy. -Cô nhìn kĩ cậu ta đi! -Cậu ta đang khóc ư?Hahahaha! Hay thật ! Tuyệt! Tôi mong có sự tiến triển tốt hơn. -Đúng là 1 cô gái kì lạ, cô cũng được đấy. -Cảm giác khi chết là thế này à? Hay thật. Mọi khi có ai để ý tôi đâu, bây giờ lại nhặng xị hết cả lên.
"Bạn nghĩ bạn mất đi mà không ảnh hưởng đến người khác? Thật sao? Bạn có biết bạn là mảnh ghép quan trọng của ai đó không?"
-Khi họ mất thứ gì quan trọng họ mới thấy tiếc. Con người đúng là sinh vật yếu đuối. -Ông không phải con người sao? -Ta là 1 kẻ thích đi lang thang thôi mà. Vi mỉm cười. -Tôi tự hỏi việc này sẽ lắng xuống thời gian bao lâu. Như việc 1 Sao có scandal, mọi thứ lúc đầu thì ồn ào nhưng sau đó sẽ hạ nhiệt. -MÀ này tên cô lên mặt báo rồi đấy! -Cái gì?-Vi giật tờ báo. "Nữ sinh chết do bị tủ đè"? Ít ra phải lấy cái tên nào đó mỹ miều hơn chứ. -Chà chà...Để xem đã...Giờ cô hiểu chưa? Cảm giác của người chết bất đắc kì tử? -Có thể?-Vi nhún vai.
Hôm sau, hôm sau nữa, mọi thứ vẫn chưa có vẻ lắng xuống.
-Mảnh ghép... -Gì vậy? -Mảnh ghép gia đình, bạn bè... -Cô đang nói gì vậy? -Không. Tôi nhớ lại quyển sách mà Hùng tặng tôi...
"Mảnh ghép bạn bè. Một trong những mảnh ghép quan trọng trong cuộc sống của bạn. Nó rất dễ chịu và ấm áp, nhưng mảnh ghép ít bộc lộ ra. Nhiều khi mảnh ghép sẽ bị khuyết đi, nhưng rồi nó sẽ đầy lại."
Xoẹt! -Ông đưa tôi về nhà làm gì đây...? -Để cô thấy bố mẹ cô đang sống thế nào... Im lặng -Con tôi vẫn sống, chắc chắn thế. Pháp ý gì chứ, vớ vẩn-Mẹ Vi hét lên. -Bà bình tĩnh đi. Hy vọng con có thể thức dậy quá mong manh. -Lại cả ông nữa? Cái thế giới này loạn thật rồi, thật hết chịu nổi!
"Mảnh ghép gia đinh. Sẽ có lúc bạn chán ghét gia đình nhưng mảnh ghép gia đình lại là 1 trong những mảnh ghép quan trọng nhất trong nhữ mảnh ghép. Nhẹ nhàng và thầm kín, 1 trong những mảnh ghép quan trọng nhất."
-Nào cô muốn gì nữa chứ... -Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ. XOẸT! -Này ông làm gì thế hả? Sao lại cắt sựi dây xích? -À tôi thấy cố hối hận rồi ấy mà. Sống 1 cuộc sống tốt hơn nhé. Sẽ có lúc cô cảm thấy bực bội, nhưng hãy cố lên. Chúc may mắn. -Hả????????? Một kì tích đã xảy ra. Và bạn biết là gì rồi đấy. "Vi thật ngốc, cô ấy thậm chí không nhận ra đó là mình"-Một nụ cười tinh nghịch vang lên"VÀ tất cả tất nhiên chỉ là ảo ảnh.
Sẽ có lúc bạn chán ghét bản thân mình, chán ghét cuộc sống này, và bạn cảm thấy mình chán sống. Nhưng hẳn nhiên phải có lí do nào để bạn sống, phải không? Nhớ đừng đánh rơi những mảnh ghép của cuộc đời mình đấy nhé!
| |